Re: Phansipang - Đời mà, sống phải biết ước mơ chứ - 11-13/03 - Cát cát - Sín Chải
Mưa rừng ơi mưa rừng! Hạt mưa nhớ ai mưa triền miên
Phải chăng mưa buồn vì tình đời,
Mưa sầu vì lòng người duyên kiếp không lâụ
Mưa từ đâu mưa về làm muôn lá hoa rơi tả tơi
Tiếng mưa gió lạnh về lùa ngoài mành
Lá vàng rơi lìa cành
Gợi ta nỗi niềm riêng
…
(Trích: Mưa rừng - Tình khúc Huỳnh Anh)
Vẫn là sáng
ngày thứ hai.
Nỗi niềm riêng lúc ấy mình chả có tẹo nào, cơ mà sao mưa cứ nhỉ nhả mãi! Trèo đèo lội suối trong cái lạnh căm căm tầm 12oC dưới cơn mưa rả rích, nhạt nhòa tuy rất vất vả nhưng cũng có cái thú của nó. Vất vả bởi lẽ đường đi vừa trơn, vừa sình, vừa lầy, vừa lội. Leo lên hay trượt xuống nhất nhất phải có cái gì đấy cho mình nắm, mình vịn, nếu không là mình… đi luôn… Có lắm chỗ phải trèo ven qua những vực mà đường đi như chỉ vừa bàn chân bước. Nước mưa lạnh làm tay thì cóng, chân thì buốt, đi tuy mệt mà cứ phải đi liên tục, chỉ cần dừng lại một chút, không cử động liên tục là tay chân sẽ cứng đơ đơ vì lạnh. Thế nhưng bên cạnh cái khổ cũng có cái thú của nó, bởi lẽ đi dưới mưa dường như đỡ mất sức hơn thì phải, thi thoảng lè lưỡi ra hứng vài giọt nước mưa mát lạnh cũng thấy thinh thích…
Trời mưa nhì nhằng, áo mưa lúp xúp, nón mưa sùm sụp, ai nấy đều cắm mặt xuống đất mà tập trung hết leo rồi trèo. Thi thoảng đing đing đoong đoong đụng đầu cái cụp, đứa này đứa kia la oai oái vì bị cụng vào thân cây đổ từ lúc nào đang chắn ngang trên đầu. Ối dào, leo Fan trời mưa mà sắm vài quả ổi cũng là lẽ thường tình… Riêng mình, mình sắm tận 5 quả là ít
Mắt mũi kùi pắp mà, hehee…
Đoạn đường lúc này chủ yếu băng qua những vạt cổ thụ vừa cao vừa to. Có những đoạn cành cây đan móc vào nhau tựa như một pháo đài. Rong rêu và địa y bám trên thân cứ gọi là xanh rì rì, trông vừa cổ kính vừa bí ẩn. Ta nói lúc này ta chỉ muốn móc máy ảnh ra mà chụp, nhưng mưa rơi vẫn cứ rơi, rồi balô, rồi áo mưa hơi bị lỉnh kỉnh, nên ta nhịn, giờ nghĩ ta vẫn còn ấm ức.
Chị Quỳnh vẫn túc tắc đi rốt. Anh Tùng vẫn túc tắc đi kèm. Mặt chị trông xanh rất xanh. Anh Tùng muốn kiếm gì cho chị ngậm. Mình mò mẫm trong mấy túi áo mưa đưa cho chị viên kẹo Dynamite bạc hà nhân chocolate. Anh Tùng cẩn thận lột bỏ găng tay, bóc vỏ, đưa cho chị. Chị trông có vẻ đang đuối lắm. Nhưng chị vẫn cố, quyết không bỏ cuộc.
Tuấn Anh và Thảo đang đứng như núp dưới bóng cây Kơ-nia chờ bọn mình đi tới. Cả bọn ngừng chân nghỉ một tẹo, chia nhau cái bánh, bẻ nhau góc chocolate và hớp vài ngụm nước lấy năng lượng tạm thời cho cuộc hành quân gian khổ vẫn còn đằng đẵng lắm.
Rồi lại cắm cúi, mải miết leo leo trèo trèo… leo leo trèo trèo… leo leo trèo trèo…
- Mụ Mỹ, mụ Mỹ! Lên đây đây!
- Cố lên chị ơi! Trên này trên này!
Giọng ku Nghĩa và bé Thúy lảnh lót từ phía trên. Mình ngóc đầu dòm lên đã thấy một số chiến hữu đang lố nhố trên tuốt mấy mỏm đá vừa cao vừa to kia rồi. Khoát tay tựa ý bảo chịu, mình cần phải hít vào thở ra ít nhất ba hơi thì mới bò lên đó tiếp được. Gió vẫn gào. Mưa vẫn rát mặt.
Nhưng có kinh qua gian khổ mới cảm nhận hết được cái cảm giác sung sướng tê người khi được ngắm nhìn những-cảnh-phải-gọi-là-tiên-cảnh này sau bao vất vả!
Trời ơi!!!
Vòng tay lên hú tu tu, mình réo gọi các chiến hữu chốt đoàn: Nhanh lên người ơi! Thiên đường là đây!
Mà không phải thiên đường sao! Ngoảnh mặt bên phải ta nói ta đang thấy một biển đỗ quyên: Hoa vàng, hoa đỏ, hoa hồng, hoa trắng, hoa tím nở rộ trải dài bát ngát cả một triền núi. Ngoảnh mặt bên trái ta bảo ta đang ngắm một bức tranh thủy mặc kinh điển: núi non trùng điệp, biển mây lượn lờ.
Chúa ơi chắc con chết vì phê!!!
Rồi quả như anh Tùng nói, con máy ảnh của anh anh vác lên đây cũng vì lẽ này, bi giờ mà không phát huy chức năng thì chả là đồ bỏ đi à! Rồi kệ cho mưa vẫn réo rắt, kệ cho gió vẫn vù vù, chị Quỳnh, chị Phương và mình, ba đứa thay phiên nhau mỗi đứa một bên, đứng căng áo mưa cho anh Tùng, anh Dương tác nghiệp, hehee…
(P/s: Đoạn này cả nhà chém ảnh phụ mụ Mỹ với, nhớ lại cái lạnh lúc đó thôi mà bấm chuột ko muốn nổi đây này, hehee…)