Re: Phansipang - Đời mà, sống phải biết ước mơ chứ - 11-13/03 - Cát cát - Sín Chải
Bấy giờ là
chiều tối của ngày thứ hai.
Chưa tới 4 giờ chiều mà trời đã chạng vạng tựa như 6 giờ tối vậy. Rồi chợt nghe văng vẳng xa xa tiếng cười nói xôn xao, tiếng suối chảy róc rách và cả tiếng nổ đôm đốp của tre ướt gặp lửa, vui như mở cờ trong bụng, mình ráng sức tàn bước đi nhanh hơn, gấp hơn. Lúc này thèm hơi đám đông quá xá!
Và ta thấy lũ-đồng-bọn-yêu-dấu-của-ta với cả một chiến trường ngổn ngang nào lều, nào bạt, áo mưa thì treo tứ tán, balô gùi ghiếc các kiểu thì để tứ tung, góc kia một bếp lửa to các anh porter đang chuẩn bị bữa tối, góc này một đống lửa nhỏ các chiến hữu đang hong quần áo, giày dép, găng tất, v.v và v.v.. các loại.
- Ôi mụ USA! Chào mừng, chào mừng!!!
Giọng ai đó lảnh lót và một vài tiếng vỗ tay khích lệ. Ta nói ta gặp các chiến hữu lúc này thiệt tình còn vui hơn cả cái lúc nghe tin sếp tăng lương nữa, heheee…
Khi ấy là 4 giờ chiều. Nhiệt độ 10oC. Độ cao 2.700m.
Điểm cắm trại là một bãi đất trống khuất trong một khu rừng tùng rậm rịt, lác đác vài cây đỗ quyên chẳng hoa gì ráo. Đầu kia một con suối to đang róc rách chảy. Sương mù bớt mờ mịt hơn và không gian cũng bớt lạnh lẽo, u tịch hơn bởi các chiến hữu chúng ta đang nhộn nhịp quá thể.
Bọn con trai vẫn tí tởn làm duyên chụp ảnh.
Bọn con gái thì nhí nhảnh hơn với cái tất nilon củ chuối vừa mới đem giặt dưới suối lạnh cóng.
Mình cũng tranh thủ vài shot ảnh để ghi lại cái khoảnh khắc bơ-phờ-đắm-đuối như mới từ cõi chết trở về dư lày.
Em Nhung giục mình đi thay đồ nhanh kẻo bệnh (cơ mà bệnh rồi còn gì!). Mình hí hoáy chui vào lều và kinh hoàng nhận ra cái mớ đồ ấm mình gửi porter vẫn đang đủng đỉnh trên lưng bác Giàng với nhóm chốt đoàn vẫn chưa kịp về đến đây! Oh my God! Chắc con chết vì cóng!!! Cũng may trong balô mình còn cái áo khoác gió nên mình thẳng tay giũ bỏ cái mớ áo trong áo ngoài vừa hôi vừa dơ vừa gớm của mình lúc ấy.
- Chị ơi ra ngoài này có lửa sưởi ấm nè chị - Giọng em Bình thánh thót.
Lại hận mình quên đem theo đôi dép lê để tiện đi lại trong những lúc như này
(nhớ kinh nghiệm này luôn nha mí bạn chuẩn bị leo Fan). Mình quyết định đi chân trần luôn cho nhanh, cơ mà thấy đau lòng thương hoa tiếc ngọc hay sao ấy nên cái bọn con trai dễ thương Bình, Nghĩa, Quân sẵn lòng nhường dép cho mình. Cũng may em Nghĩa điệu đà có thủ sẵn 1 đôi ủng nên mình chiếm đôi dép lào của em ấy cũng thấy đỡ áy náy tẹo.
Khoảng tầm 5 giờ nhóm chốt đoàn cũng về đến nơi. Mình hí hoáy ra suối gột sơ lại cái mớ đồ hôi rình gớm ghiếc của mình. Nước suối lạnh te tái! Anh Dương còn trêu: đến mùi mình mà mình còn chịu không nổi thì ai mà ngửi nổi hả em. Heheee...
Với cái lạnh cắt da lúc ấy đúng chỉ có ngồi bên bếp lửa với các tình thân của ta là ấm áp nhất. Vậy nên ta ngồi hong đồ và buôn chuyện với các chiến hữu của ta.
Toàn cảnh chiến trường lúc ấy:
Buổi tối hôm ấy chả có sinh nhật, sinh hoạt gì cả, với lại cũng vất vả cả ngày rồi, tình hình ngày mai còn vất vả hơn, vậy nên mọi người tranh thủ ăn tối để xong sớm nghỉ sớm. Địa điểm dựng trại này nhìn thì có vẻ rộng hơn chỗ 2.100m tối qua, nhưng do chỗ dựng lều và chỗ trải bạt ăn cơm nằm trên cùng một khoảnh nên diện tích có vẻ chật hẹp hơn thì phải. 18 thành viên trong đoàn mà ăn cơm cùng lúc phải kẻ đứng người ngồi, chen chúc nhau đến là vui. Đứa ngồi trong thì gắp thức ăn tiếp tế cho kẻ ngồi ngoài. Em Phượng phía sau thi thoảng khều khều: Chị ơi em xin miếng trứng chiên; hoặc: Vâng, lấy giúp em miếng canh, cảm ơn chị.
Đại loại thế.
Thi thoảng đang hí hoáy nhai có giọt mước to đùng phi thẳng từ mấy cành cây ướt rượt sương đêm rơi một cái bộp xuống đầu. Giật mình. Lạnh buốt. Cơ mà tếu. Ăn cơm kiểu này ngộ phết.
Dưng mà mình nhớ món canh hôm ấy chỉ bao gồm bí đỏ, ít rau củ, với lại ít thịt hay đậu trắng gì đấy. Thế mà không hiểu quái quỷ gì em Quang (hay em xấu số nào đấy) nhà ta lại ăn trúng cà chua nhỉ!?? Chắc tại ăn nhằm cà-chua-lạ hay một-chủng-loại-nào-khác-tương-tự-hình-dáng-như-thế nên tối đấy em ý bị trúng thực ói mửa tè le. Khổ thân.
Cơm nước xong cả nhà lục tục lều ai nấy ngủ. Vẫn giữ nguyên đội hình cũ vì ngủ với nhau một đêm hôm qua có vẻ cũng đã quen hơi rồi. Mình thì hì hụi ngồi hong đồ và tán chuyện với các anh porter. Rõ chán cái thân mình tự nhiên vác đồ đi giặt nên đêm hôm mà phải khốn khổ như này…
- Ới ơi chị em nào mang giày bộ đội số 38 mà cầm nhầm một chiếc số 39 của mụ Mỹ không vậy? – Giọng mình the thé giữa đêm. Lại khốn khổ tập 2 vì đêm hôm mà phải vác đèn pin đi lòng vòng tầm giày, hix…
- Đi ngủ đi mụ Mỹ, giờ này mà giày dép cái gì – Giọng đứa nào nói với ra. Ghét.
Không cho mình đi tìm giày thì mình đi ngủ vậy. Chun vào lều thật là khó khăn bởi vì rằng sao lều chật quá! 5 con người nhét vào diện tích chắc chỉ 1,5m vuông. Đã thế phải nằm ngược nhau, đầu đứa này đụng chân đứa kia. Nền đất đã phủ một lớp lá cây, một lớp bạt của lều, một lớp chiếu cách nhiệt, thêm lớp mền của cái túi ngủ vậy mà nằm vẫn cứ lộm cộm đến khó cả ngủ. Đứa nào lỡ dại từ nằm thẳng xoay qua nằm nghiêng thì cứ ráng mà chịu thế tiệt không thể xoay lại được. Cái Hoa nằm sát vách lều này, áp với anh Quý nằm sát vách lều kia. Hai anh em suốt đêm thi thoảng lại khều nhau: anh ơi/ hoặc em ơi, xích qua kia một tẹo cho em/ hoặc anh trở mình tí nào.
Rồi giọng cái Thúy léo nhéo trời ơi ướt hết cả lều rồi. Hình như nước mưa tràn vào lều hàng xóm bên đấy thì phải. Rồi lào xào tiếng giũ, tiếng phủi, tiếng sột soạt, tiếng chành chọe… Giọng ai đó hỏi giờ. Giọng ai đó giả nhời: 11 giờ. Má ơi, vật vạ thế mà mới nửa đêm thôi ah! Đến là con chết mất thôi!
Cứ thế cứ thế. Đêm lao xao. Đêm lào xào. Mưa vẫn rả rích. Gió vẫn rì rào. Mình vẫn mộng mị lúc tỉnh lúc mê…
*** Kinh nghiệm 3:
Ai chuẩn bị leo Fan mà có tật khó ngủ thì cứ chuẩn bị thuốc ngủ loại nhẹ cho nó lành. Leo Fan mệt sức mà còn mất ngủ liên miên thì cứ là đuối như một con khô chuối đỡ không muốn nổi!