What's new

Tà Ngay-Lài Còi: Hà Giang thỏa nỗi nhớ!

Chợt một ngày nhớ quay quắt cảm giác buổi chiều ngồi bên sân vận động Đồng Văn, với chai bia trong bảng lảng sương chiều;
Chợt một ngày nhớ tiếng gió hun hút trên đỉnh đèo;
Chợt một ngày nhớ men rượu ngô cay nồng chênh vênh rời bản;
Chợt một ngày nhớ da diết bát phở gà đen Xín Mần khi cậu bạn gọi điện rủ lên chơi;
Chợt một ngày nhớ những chiếc bàn gỗ cũ kỹ ngoài chợ phiên và khó chịu khi ngồi ăn trong những căn phòng máy lạnh đóng kín;
Chợt một ngày nhớ tia nắng xuyên qua những hàng rào bên hông những căn nhà sàn lợp mái ngói âm dương;
Chợt một ngày nhớ tiếng khèn dập dìu;
Chợt một ngày xao xuyến nhớ những chiếc váy xòe rực đỏ trên những còn đường nhỏ như sợi chỉ vắt qua đỉnh núi;
Chợt nhớ một ánh mắt....
Chợt một ngày có người ghen với tình yêu của tôi dành cho nơi đây. Tôi chỉ muốn một mình lang thang lên đây để cảm nhận hết vẻ đẹp của nó. Có lẽ không chỉ có vậy, tôi dường như vẫn chưa hiểu hết bản thân mình.

Đôi khi, tôi thấy mình nhớ quá, định vất bỏ tất cả để phóng xe lên đây, uống một trận rượu rồi lại về.
Đôi khi, tôi tự hỏi: "Nếu như mọi cái thay đổi, nó không còn giữ được vẻ đẹp nguyên sơ, xù xì và mộc mạc, tôi còn giành cho nó tình yêu nguyên vẹn như vậy?. Tôi hay ai đó đâu có quyền bắt nơi đây đứng yên lại. Những người mông cứ mãi chân thành, những đứa trẻ cứ mãi ngây thơ, những tiện nghi cuộc sống cứ mãi xa vời,....."

Một lần thật lòng với chính bản thân mình, hẳn tình yêu của tôi sẽ thay đổi theo thời gian cùng với sự thay đổi của nơi đây. Vậy thì tự nhủ với lòng mình, hãy yêu khi còn có thể, khi mọi thứ còn đẹp như này.
 
DSC_0492.jpg


DSC_0494.jpg


Bóng tôi đang xuống dần không làm nhạt nhòa đi màu xanh của dòng Nho Quế, tôi đang run rẩy vượt qua những con đường quanh co để đến gần nó hơn.
DSC_0495.jpg


Tôi phải quay lại một đoạn tìm chiếc chìa khóa bị rơi.
DSC_0499.jpg


DSC_0500.jpg
 
Bản này chủ yếu là người dân tộc Dấy
DSC_0524.jpg


Tôi hơi hoảng khi thấy chiếc mảng này, làm sao nó trở được cả xe máy?
DSC_0525.jpg


DSC_0526.jpg


DSC_0529.jpg


Ba đứa nhóc đi lấy một chiếc khác lớn hơn:).
DSC_0537.jpg


DSC_0549.jpg
 
Tôi mang theo 7 chiếc lương khô, 1 bánh tôi đã ăn trên đường vào Sơn Vĩ, tôi chia cho chúng 5 cái và để dành cho mình 1 cái cho quãng đường còn lại. Tôi hỏi chúng giá tiền trở qua sông là 50K, tôi chỉ còn tờ 100K, thế là chúng nói không có tiền trả lại. Và khi qua đến bên kia sông, chúng nói lại giá là 100K. Sư bố lũ nhóc cũng giỏi làm tiền:). Ờ thì cứ bắt người ta mãi ngây thơ sao???. Tôi tự nhủ: Thời gian đang trôi qua từng ngày và mọi cái thay đổi cả...Nothing lasts forever but the earth and sky???. Vậy mà tôi cứ mãi luyến tiếc quá khứ, đôi khi đắm chìm trong nó!

DSC_0559.jpg


DSC_0564.jpg


DSC_0570.jpg


Tôi đã qua sông.
DSC_0571.jpg
 
Last edited:
Tôi đã vô cùng thích thú, góc bên phải cho thấy đây là điểm khởi đầu của dòng Nho Quế: nó bắt đầu bằng một dòng suối chảy ra từ khe núi. Và điều đó làm tôi thích thú. Tôi vã những giọt nước mát lạnh từ dưới dòng sông trong vắt này...Hãy gột rửa những bụi đường...và cả bụi đời!.

DSC_0505.jpg
 
Đứng trên đỉnh đổi, con đường dọc sông quá quyến rũ. Tôi đã nghĩ đến việc phóng vun vút trên con đường này. Cả ngày vật lộn với những con đường trơn trượt, lóc cóc đầy đá...Tôi mệt. Nhưng tôi vẫn phải chiến đấu tiếp với con đường này, nó mới chỉ được dải một lớp đá to.

DSC_0576.jpg


Thủy điện Nho Quế
DSC_0583.jpg


DSC_0587.jpg


Công trường ngổn ngang dọc đường đi, những chiếc máy đã được cho vào chỗ nghỉ. 6h tối, một mình mỏi mệt với con đường phía trước. Tôi yêu những khoảnh khắc như này: tôi nản, tôi mệt mỏi, tôi không còn con đường nào khác ngoài tiến về phía trước; tôi yêu khoảnh khắc tôi vượt qua được chính sự yếu mềm của mình.
DSC_0588.jpg


DSC_0590.jpg
 
Last edited:
Trời đã gần như tối hẳn, chẳng còn gì để mà ngắm, tôi chỉ cắm đầu chạy, tôi nghĩ đến nước nóng và những món ăn ngon.

Vực sâu phía dưới
DSC_0593.jpg


DSC_0595.jpg


DSC_0596.jpg


Một công trường nghiền đá phía dưới lưu vực sông
DSC_0598.jpg
 
Tôi ngạc nhiên khi biết tôi đã chạy qua cả Khâu Vai. Đường về tối hun hút và đây sương mù, tôi gần như phải dừng lại vì cặp kính của mình phủ đầy hơi nước. Khoảng 7h30 tôi về đến thị trấn Mèo Vạc. Khách đông lạ thường, tôi loăng quăng đi tìm nhà nghỉ. Tìm một quán ăn và thỏa mãn cơn đòi cồn cào.

DSC_0604.jpg


DSC_0608.jpg
 
8h tối, trong một quán ăn tại thị trấn Mèo Vạc, tôi gọi điện cho Hachi8:
-"Về Đồng Văn đi anh, bên này đốt lửa trại vui lắm!"

Tôi có đủ điên để chạy về Đồng Văn vào lúc 8h tối sau một ngày đã chạy trên những cung đường khủng khiếp...Nhưng...

Tôi quay trở về với tôi hai năm trước đây, tôi đứng một mình trên đỉnh Mã Pì Lèng, chuyến đi sau khi tôi cãi nhau một trận nảy lửa với Sếp, tôi nghỉ làm 1 tuần đi chơi và sau đó tôi nghỉ việc luôn ở đó. Tôi đã có một ước muốn một ngày nào đó tôi đón giao thừa trên đỉnh đèo huyền thoại này.

Và...tôi lại chạy tiếp. 9h đêm, vẫn một mình như năm xưa, tôi đứng trên đỉnh Mã Pì Lèng. Tôi tắt hết đèn xe để cảm nhận cái bóng đêm đặc quánh. Đâu đó chỉ có tiếng dế rả rích kêu, tít trên đỉnh núi kia là đèn một chiếc xe máy đang dò dẫm xuống núi.

Tôi nhớ Heart hát ALONE, tối nhớ cảm giác "Alone in room' pitch dark". Tôi gọi điện về nhà, tôi muốn khoe với cậu nhóc nhà mình nhưng cu cậu mải chơi không nghe máy.

[video=youtube;1Cw1ng75KP0]http://www.youtube.com/watch?v=1Cw1ng75KP0[/video]
 
NGÀY 3-PỐ LỔ-LÀI CÒ: MỘT LẦN NỮA CHẠM VÀO DÒNG NHO QUẾ

Tôi muốn cám ơn bác Chitto, bạn Hachi8, Giang, Thơ, Eckxanhcom78 (TTVN),...đã chia sẻ cùng tôi những ly rượu ngô đêm qua. Đôi khi thực sự muốn uống một cái gì đó cay nồng. Cơn buồn ngủ mơ màng kéo tôi về phòng khách sạn lúc 11h đêm, nhưng tôi vẫn nhớ những câu chuyện với bác Chitto: "Phải có một chuyện gì đó khiến người ta quan tâm đến một triết lý của một tôn giáo nào đó". Năm nay, tôi đã đi đến nhiều chùa hơn, và không biết mình có duyên hay không, nhưng tôi đang cố gắn mình nhiều hơn với sự bình an của Phật giáo.


Chúng tôi rủ nhau đi ăn sáng ở chợ Đồng Văn mới, chợ rộng hơn ....Nhưng yêu làm sao được nếu nó thiếu đi nét cổ kính, cũ kỹ, thiếu đi mái ngói âm dương. Phải chăng đôi khi tình yêu chỉ như là một thói quen: chúng ta yêu những cái gì nó đã quá quen thuộc, quá hiện hữu và chúng ta không thể chấp nhận sự thay đổi.

Vẫn những con người cũ...nhưng trong một khung cảnh mới.

Phố huyện
DSC_0611.jpg


DSC_0612.jpg


DSC_0614.jpg


DSC_0619.jpg


Những chiếc hòm cho những đôi vợ chồng mới cưới
DSC_0623.jpg
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,674
Bài viết
1,135,062
Members
192,362
Latest member
8xbettco
Back
Top