What's new

Tà Ngay-Lài Còi: Hà Giang thỏa nỗi nhớ!

Chợt một ngày nhớ quay quắt cảm giác buổi chiều ngồi bên sân vận động Đồng Văn, với chai bia trong bảng lảng sương chiều;
Chợt một ngày nhớ tiếng gió hun hút trên đỉnh đèo;
Chợt một ngày nhớ men rượu ngô cay nồng chênh vênh rời bản;
Chợt một ngày nhớ da diết bát phở gà đen Xín Mần khi cậu bạn gọi điện rủ lên chơi;
Chợt một ngày nhớ những chiếc bàn gỗ cũ kỹ ngoài chợ phiên và khó chịu khi ngồi ăn trong những căn phòng máy lạnh đóng kín;
Chợt một ngày nhớ tia nắng xuyên qua những hàng rào bên hông những căn nhà sàn lợp mái ngói âm dương;
Chợt một ngày nhớ tiếng khèn dập dìu;
Chợt một ngày xao xuyến nhớ những chiếc váy xòe rực đỏ trên những còn đường nhỏ như sợi chỉ vắt qua đỉnh núi;
Chợt nhớ một ánh mắt....
Chợt một ngày có người ghen với tình yêu của tôi dành cho nơi đây. Tôi chỉ muốn một mình lang thang lên đây để cảm nhận hết vẻ đẹp của nó. Có lẽ không chỉ có vậy, tôi dường như vẫn chưa hiểu hết bản thân mình.

Đôi khi, tôi thấy mình nhớ quá, định vất bỏ tất cả để phóng xe lên đây, uống một trận rượu rồi lại về.
Đôi khi, tôi tự hỏi: "Nếu như mọi cái thay đổi, nó không còn giữ được vẻ đẹp nguyên sơ, xù xì và mộc mạc, tôi còn giành cho nó tình yêu nguyên vẹn như vậy?. Tôi hay ai đó đâu có quyền bắt nơi đây đứng yên lại. Những người mông cứ mãi chân thành, những đứa trẻ cứ mãi ngây thơ, những tiện nghi cuộc sống cứ mãi xa vời,....."

Một lần thật lòng với chính bản thân mình, hẳn tình yêu của tôi sẽ thay đổi theo thời gian cùng với sự thay đổi của nơi đây. Vậy thì tự nhủ với lòng mình, hãy yêu khi còn có thể, khi mọi thứ còn đẹp như này.
 
DSC_0629.jpg


DSC_0630.jpg


DSC_0639.jpg


DSC_0648.jpg
 
Buổi sáng lúc ăn sáng cùng mọi người, tôi tình cờ gặp lại anh Tuấn, người mà tôi quen trong chuyến đi tháng 11/2010, người đã cung cấp cho tôi rất nhiều điều thú vị nhờ sự hiểu biết sâu sắc cả về phong tục tập quán cũng như ngôn ngữ của người dân tộc. Phải mất một lúc, anh mới nhận ra tôi-"Chẳng lẽ tôi thay đổi nhiều đến vậy?"-Tôi tự hỏi.

Những câu chuyện qua lại hỏi thăm nhau của những người lâu ngày không gặp dẫn chúng tôi cùng nhau chia sẻ cả một ngày thú vị lang thang trong Pố Lổ, Lài Cò.

Thật tuyệt, chuyến đi này dường như tôi đã gặp lại những điều quen thuộc thân quen, cả con người và cảnh vật.

Chúng tôi có tất cả 8 người, vòng vèo lên con đường phía sau đỉnh núi thị trấn Đồng Văn
DSC_0656.jpg


Chúng tôi gặp nhiều người dân đang trên đường xuống phiên chợ
DSC_0657.jpg


DSC_0661.jpg


DSC_0671.jpg
 
Phía sau thị trấn Đồng Văn, chỉ cách vài km nhưng dường như mọi thứ khác hẳn, hiếm khi chúng tôi gặp những chiếc xe máy đi trên đường, không khí thoáng đãng và phong cảnh trải dài trước mắt. Phía dưới dòng Nho Quế vẫn miên man chảy, chia đôi dãy núi và như là đường biên giới tự nhiên giữa 2 quốc gia. Phía bên kia, những con đường nhỏ xíu vắt vẻo trên sườn núi.
DSC_0674.jpg


DSC_0676.jpg


Đi một lúc, chúng tôi gặp một cây cổ thụ rất to
DSC_0690.jpg


DSC_0691.jpg


DSC_0692.jpg
 
Những đứa bé đang chơi gần đó, thực ra chúng chẳng có trò gì chơi cả, chúng chỉ đứng co ro trong rét và nhìn những người lạ đi qua.
DSC_0695.jpg


Anh Nam chỉ cho tôi trận chiến nảy lửa này, tôi rón rén đến rất gần chúng, vì quá say máu, phải 5 phút sau chúng mới phát hiện sự có mặt của tôi chi cách chúng 4m.
DSC_0699.jpg


DSC_0701.jpg


Sau cú nhảy bay người lên không trung, chúng lại thủ thế, gườm gườm nhìn nhau
DSC_0703.jpg
 
Những con đường xuyên qua những vạt rừng thông rất đẹp vào thôn Pố Lổ
DSC_0723.jpg


Những căn nhà nằm ngay dưới những tán cây, phía trước là một vườn cải đang trổ bông rực rỡ, cải vàng, trắng và thậm trí cả cải tím nữa.
DSC_0724.jpg


DSC_0727.jpg


DSC_0728.jpg


Một người đàn ông đi qua chỗ chúng tôi đứng.
DSC_0732.jpg
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,674
Bài viết
1,135,063
Members
192,362
Latest member
8xbettco
Back
Top