MỘT CHÚT ĐÓ , ĐÂY , SÔNG , NƯỚC NAM BỘ ( Tiếp theo )
Chui qua ô cửa nhỏ xuống khoang tàu không mấy rộng , nhưng sạch sẽ đáng để ngạc nhiên . Và trước cái sự sạch sẽ bất ngờ kia , tất cả con người ta chợt trở nên rụt rè dễ mến . Ờ , thì cũng chỉ có dăm đám hoen ố khô khô trên mặt nỉ xanh trải sàn thật đấy ! Nhưng cho cả hai bên , mỗi bên hai dãy ghế mềm dọc lối đi hẹp giữa lòng tàu cũng có đầy đủ cả tựa , cả điều hòa lẫn quạt gió đấy chứ ! Với lại tàu cao tốc chỉ chạy trong sông , chỉ nhỏ như Ca-nô lớn mà được thế là quá mĩ mãn . Bởi là bến xuất phát nên khách cũng chưa mấy đông , Mợ và Thằng Xe khép nép lựa hai chỗ ngay trên những hàng đầu . Tất nhiên là Thằng Xe đã tranh Mợ để được ngồi gần cửa sổ rồi . Yên vị đâu đấy , Mợ bẽn lẽn ngó qua hàng ghế bên , thỏ thẻ :
- " Mấy Thím , mấy Dì ! Có ai biết thì làm ơn chỉ cho nhà em đường đi U-minh với ạh ! "
Khoang tàu khe khẽ xôn sao , lịch thiệp .
Ghế bên ! Dì tạp hóa , thon gọn áo bà ba cổ quả tim , quay sang ngập ngừng : - " Có lẽ ở Thứ 3 " ?
Ghế trước ! Anh công chức tỉnh lẻ , sơ-mi đóng thùng , ngoái cổ thì thầm : - " Nghe đâu ở thứ 7 thì phải " ?
Ghế sau ! Thím buôn chuyến đẫy đà , thu mình mà vẫn chật cả đôi ghế , bỏm bẻm " Chewinggum " , đủng đỉnh nhẹ nhưng dứt khoát không thể dứt khoát hơn : - " Cứ phải xuống Thứ 11 ấy " ?
Mãi đến lúc chàng Sơ-vơ , mũ kê-pi lưỡi trai thè lè xuống thu tiền vé , tỉnh bơ mà phán rằng : - " Xuống thứ 13 " !!!
Thì Mợ nhìn Thằng Xe rồi cùng gật đầu , xỉa hào ra : - " Cho hai xuất đến Thứ 13 luôn , anh ơi " !
Chỉ chờ thêm khoảng mươi phút gì đó , tàu nhổ neo , rời bến thật . Đúng là quá hên ! đến chậm chút nữa thì rồi chẳng biết sẽ thế nào ? Đã yên vị rồi đấy , vé đã mua rồi đấy , tàu cũng đã bắt đầu rướn lên , lướt trên mặt nước đục ngầu để xuôi dòng sông nhỏ rồi đấy , nhưng Thằng Xe vẫn thấy có chút gì đó thấp thỏm trước những thông tin " Đa chiều " kia lắm . Thế là nó ngó sang , tính kiếm chuyện gì đó để vu vơ với Mợ , tìm chỗ dựa dẫm cho cái sự lung lay của mình .
- " Mợ này " ! Thằng Xe mới nho nhỏ ngỏ lời được có vậy , Mợ quay sang liền như đã chờ sẵn .
Ốh , ôh ! cặp mắt lừ lừ của Mợ như chống cứng ngang miệng nó . " Giời ạh ! Lại có chuyện gì nữa đây ? " Thằng Xe thầm giật mình , ngơ ngác .
- " Anh là anh giỏi lắm ! " . Nhỏ , rõ ràng , sắc lẻm và lạnh cứng . Âm thanh của gương trang điểm rớt trên nền gạch men sứ .
" Sao lại có cơ sự này hả giời ? Tại hồi hôm , nó đã không làm đúng , làm đủ , làm hết phận sự của một kẻ đàn ông tử tế ??? Không thể ! Lúc sáng ra Mợ rất vui vẻ và phởn phơ cơ mà ? " Thằng Xe nhíu mày , vận hành tối đa công suất khối đậu phụ của mình .
- " Lại còn làm bộ ngây ngô , dễ thương nữa đấy ! Anh có biết là : Anh làm như thế , người ta ở đây sẽ cho anh là kẻ huênh hoang , là kẻ cậy lắm tiền , cậy nhiều của không ? " Mợ đều đều vãi vụn thủy tinh : - " Mà cũng có thể người ta sẽ nghĩ là anh khinh người ta nghèo hèn nữa chứ ? May mà hai anh xe ôm hiền lành , dớ dẩn gặp phải mấy người đáo để , anh làm thế thì người ta chả chửi cho ủng mả ra ấy à ? Rồi có khi còn đòn oan thành tật nữa chưa chừng ! "
" Thì ra là vậy ! Tưởng gì ? " Thằng Xe thở phào chờ cho Mợ ngừng lời , rồi nó khẽ khàng giải trình cho cái việc tày trời mà nó trót dại lúc nãy ở trên bờ kia .
Trong các vị ở đây , có ai tin vào cái huyền thoại về sự " Thần giao , cảm cách " kỳ bí nào đó không ? Mấy bữa sau , thấy Tivi , báo , đài đăng tải mới hay : Hôm đó ! lúc Thằng Xe mở miệng với Mợ dưới tàu thì trong quán nước trên bờ , Tư Mập cũng bắt đầu giảng giải cho Ba Còm . Tuy chẳng cùng từng lời , từng câu nhưng cái tinh thần trong những điều Tư Mập nói ra đều hệt như những gì Thằng Xe thưa cùng Mợ vậy !
- " Mầy thấy chưa ? " Tư Mập bảo với Ba Còm : - " Cái đám có hào đi nhởn , cũng như mình có xiền đi nhậu mà thôi . Ấy là người ta đi tìm cái sự sướng , cái sự phê . Này nha ! Quán ngon , sạch sẽ này . Đám em , út bưng bê nó vồn vã , nó vui vẻ này . Rồi lúc mình đã tây tây mà nó vẫn không gian lận , không trở mặt hỗn hào này . Thì đến mầy cũng khoái , cũng không chi li , không tính toán chớ nói chi tao ? " .
Ba Còm dỏng tai , cái nhìn ngưỡng mộ của Ba Còm như thổi vào tinh thần , như có phép hóa thân , khiến Tư Mập bỗng chốc thấy mình có tư tưởng của một triết gia đầy tính thuyết phục . Rít thật sâu một hơi thuốc , nhà " Hiền triết " Tư Mập của chúng ta rành rọt :
- " Thử hỏi rằng : Trong cõi đời này ? Còn có gì phê hơn khi được sướng trong cảm giác an toàn và vui vẻ . Bởi thế , cái phép tính : Lòng tin cộng với tâm trạng thoải mái của khách , tất sẽ có đáp số sau dấu bằng là sự phóng khoáng , là độ rộng mở cái miệng bóp đựng tiền của họ ! Cũng như đem một cộng với một ắt phải bằng hai vậy thôi ! "
Cái thằng Tư Mập này hay quá ! Ba Còm gật gù .
Chuyện ! Tư Mập đã học hết lớp ba nên làm gì mà chả hơn nó . Ba còm mới chỉ hết lớp hai , nó chẳng hiểu cóc khô gì về ba cái " Luận chứng kinh tế cho dịch vụ phục vụ khách hàng " , và nên " ... phải làm thế lọ , phải làm thế chai ... " gì gì đó ...mà người ta vẫn sơi sơi trên Ti-vi , trên đài , trên báo hàng ngày kia ! Nhưng một cộng với một bằng hai như Tư Mập nói thì nó hiểu quá đi ấy chứ , mà lại có kết quả nhãn tiền đàng hoàng nè : Không cần phải lòng vòng chạy mua đường gian lận làm gì , không phải trơ tráo chặt chém làm gì ! Chỉ cần thật thà một tí để cho khách có lòng tin một tẹo , chỉ cần vui vẻ một chút để cho khách thấy thoải mái một ít là khách vẫn thích thú mà tự nguyện tìm đến , vẫn thích thú mà tự nguyện trả tiền hậu hĩnh . OK ! Từ nay trở đi , cứ thế ta làm và có khi chẳng mấy chốc mà thành đạt thật ấy chứ . Cần Đêk gì đài với báo lăng nhăng kia , vừa tốn xiền lại vừa chẳng được tích sự giề ?
Trên bến , lớp hai đã thông tỏ là vậy ! Mà dưới thuyền , Mợ vẫn chửa chịu bằng lòng .
- " Đành rằng ở nơi anh ngụ , làm thế là tự nhiên , làm thế chẳng qua chỉ là gián tiếp bày tỏ sự cảm cái ơn người ta phục vụ mình chu đáo , chẳng qua là trả tiền mua cái cảm giác bằng lòng cho mình mà thôi ... Biết rồi ! nhưng khổ lắm ... đây là xứ Kinh , ở đây người ta nghĩ khác , người ta làm khác ." . Và Mợ phán rõ đanh câu kết : - " Thôi ! Từ giờ trở đi , những chuyện thanh toán như thế anh cứ để tôi lo . "
Thôi , thôi , thế là Giời dở mình thật rồi đấy ! Thằng Xe nín lặng chịu trận , ngoan ngoãn đợi Mợ thuyết song xuôi đầu cuối rồi , nó mới dám quay ngang , ngó mặt sông ngầu đỏ thun thút tách đôi khi mũi tàu lướt tới . Và từng đợt , từng đợt từ nơi mặt nước rách ra ấy , tóe tung lên những dải nước trắng xóa vụt ngang khuôn cửa sổ nhỏ , để rồi lại cùng rớt xuống sau tàu mà tạo thành muôn con sóng nhấp nhô , nối tiếp nhau ào ạt ập vô , quăng lên , quật xuống những đám lục bình , những đám bọt đặc quánh rác rưởi vật vờ nơi mép nước .
Con tàu lướt đi khá êm và nhanh . Nó vượt qua hầu hết những ghe , thuyền cùng chiều trên sông và chỉ bồng bềnh , lắc lư chút đỉnh khi lao tới , cắt ngang những đợt sóng lớn đẩy ra từ đuôi mấy cỗ tàu gỗ lớn chất hàng nặng lặc lè và chậm chạp , để phóng lên đi trước . Không biết có tổ chức thành những bến bãi cố định không ? chứ thi thoảng tàu cũng đột ngột giảm tốc , tấp vào đón khách đứng vẫy trên mũi những chiếc ghe nhỏ neo thành dãy , hay bên đầu sàn những căn nhà tôn thấp lè tè , rón lại từng cụm nhoi ra mặt nước , trên đám cột đỡ bằng gỗ chàm khẳng khiu , kiểu kiến trúc đặc trưng như một biểu tượng riêng của những xóm lao động nghèo nàn ven mọi con sông lớn , nhỏ ở đất phương Nam này .
Rồi những cụm dân cư ven bờ cũng đã dần vắng bóng trong tầm mắt . Nhường chỗ cho màu xanh của cây cối , của dừa nước và cỏ dại tốt tươi trong các vùng có lẽ bắt đầu lầy lội hơn . Từng quãng trong cỏ cây ấy , thưa thớt vài mái nhà tranh tre với ba chiếc lu da lươn chứa nước to đùng bên đầu hồi . Giàn trầu thấp , sập sệ bên hai gốc cau thẳng đuỗn trước mảnh sân nhỏ và nhàn nhạt một lối mòn dẫn thẳng ra bờ sông , nơi lúp xúp một mái liếp che trên chiếc ghe nhỏ buộc neo lặng lẽ . Bên cạnh cái Garage Ghe ấy thế nào cũng có chìa ra một khúc cầu ngắn , được quây bằng lá dừa nước lưa thưa chừng một thước vuông , và chỉ cao lưng lửng nên nhiều lúc thấy được cả đôi vai tròn phủ tóc buông lơi mượt như nhung của những " Cô Tấm " đang ngồi trong đó , mải mê " Tưới và Bón đồ Bio " của mình thẳng xuống sông , đặng chăm nuôi " Bống bống , bang bang " . Thi thoảng tàu lướt qua vài nơi có lắm người , nhiều ghe qua lại tấp nập , dáng là các khu chợ búa bên một ngã ba sông nào đó . Sóng đuôi tàu tấp vào , dập dềnh một đám ghe , thuyền mảnh neo đậu bên bến nước và vụt qua dáng một cây cầu cửa lạch lênh khênh , cũ kĩ màu thời gian . Thoáng hiện ra , rồi lại lùi nhanh về phía sau dăm xưởng đóng ghe , vài khu xưởng làm nước đá và mấy biển quảng cáo của những cây bán xăng dầu . Có lúc , tàu chợt lướt vào một vùng trời , nước thoáng đãng mênh mông . Ngút cả tầm nhìn , không một bóng nhà cửa . Chỉ có lòa xòa , ngăn ngắt xanh trên mặt sóng hồng nhấp nhô , mênh mang toàn những mảng lục bình , lau lách và dừa nước ngập thân trong sóng phù sa , ngả nghiêng từng đợt trước gió cửa sông lồng lộng .
Thế rồi lúc nắng 10 giờ trưa đã bắt đầu chói chang , cái oi bức miền nhiệt đới bắt đầu dính nhơm nhớp dưới áo hè mỏng thì tàu dừng và tấp vào bên bờ phải . " Thứ 13 " đây rồi ! Thằng Xe đeo túi , xách đồ và đỡ Mợ bước qua chiếc ghe gỗ tàng tàng dùng làm cầu nối để cùng chông chênh leo lên trước sàn , cũng một phần gác trên cạn và phần lớn còn lại nhô ra trên những cây cột chống xuống lòng sông của cái quán nhỏ .
( Còn tiếp )