What's new

[Chia sẻ] Tiếng hát nơi lưng trời

Nghe các Nhà báo kể nhiều về Sơn vỹ, một xã nghèo và heo hút bậc nhất của tỉnh Hà Giang đã lâu, bao lần lên rồi lại quay về vì mưa gió, sụt đường, lở núi, vì lỡ nhịp lịch trình. Quyết tâm đến vậy nhưng khi vào được đến nơi, bơ phờ gặp các chiến sỹ đồn Biên phòng Lũng Làn, cậu bạn Nhà báo của tôi cũng không khỏi thốt lên một câu nhọc nhằn “Đá trên nương ngô các anh trồng như đang thở ra khói ấy”.

sieuthiNHANH2009061616625nwy2mmuynj2175294.jpeg

Nhọc nhằn đường lên Sơn Vỹ​

(wait)(wait)(wait)
 
Last edited:
Chiều nay, khi ở đồn Biên phòng Lũng Làn, anh Tuấn đồn phó đã phải huy động cả tay sửa xe cừ khôi nhất của Đơn vị ra, thế mà Chiến sỹ đó vẫn phải loay hoay “căng xẹp” vài lần mới trị được con xe của hắn.


“Hay tối nay Nhà báo ở lại đây giao lưu với Đơn vị, mai hẵng về. Tuyến đường này đi đêm không được an toàn lắm đâu, nhỡ xe có hỏng nữa thì chỉ có nước dắt bộ ra Mèo Vạc thôi…”. Anh Kim tiểu đội phó Tiểu độI Trinh sát vừa bơm lốp vừa nói với sang - “…chỉ có nước dắt bộ ra Mèo Vạc thôi, chỉ có nước dắt bộ thôi, chỉ có nước dắt bộ…”. Đầu óc hắn quay cuồng. “Bác Last móc lốp giúp em với, em đen quá, mó vào cái ..éo gì cũng như…c”. Hắn khẩn khoản đề nghị.


Đang mơ màng phảng phất mùi rượu ngô cay nồng tình quân dân, giật mình hắn ngóc đầu dậy, mồm làm bèm chửi thề vì bị đánh thức. Vơ vội lấy chai lavie rồi ngửa cổ tu ừng ực từng ngụm nước ngọt lừ, hắn vung tay ném cái chai nhựa rỗng ra phía trước. “Tốc…tốc… tốc” - Tiếng chai rỗng va vào đá khô khốc vang lên, nhỏ dần, nhỏ dần, rồi mất hút vào miệng vực đen ngòm hun hút. Đêm vẫn trôi đi…
 
Càng lên cao khí hậu càng dễ chịu hơn, nắng không nhạt đi nhưng nhiệt độ lại dịu hơn. Từng cơn gió rin rít như xoi tận vào trong từng kẽ lông, kẽ tóc, lùa vào từng vạt áo uơm mỏng của hai cô gái đang độ đôi mươi, phập phồng, phập phồng, như khép, như mở. Tất cả thực sự đang rất phấn khích vì thoát được khỏI cái “lò lửa” của Cao nguyên đá. Hoa như đẹp hơn và trẻ con, trẻ con bên đường như đáng yêu hơn. Nhưng có lẽ, đáng yêu nhất vẫn là hai cô bé đồng hành:L, những người mà rồi với quy luật của thời gian và bản năng sinh tồn (của loài động vật có vú bậc cao), sẽ làm mẹ của những đứa như chúng.


Tất cả vừa đi, vừa hỏi, vừa bám hướng những con đường lớn theo kinh nghiệm của những kẻ lang thang vùng biên “có sỏi trong đầu” với tất cả sự tập trung cao độ, bởi theo những ngườI dân ở đây, có rất nhiều ngã rẽ bên đường mà nếu lỡ bước có thể sang nhầm đất bạn. Ấy, nghĩa là bạn có thể vượt biên bằng con đường “tiểu ngạch” (Dù cố ý hay không) và nhập cảnh chính thức bằng con đường chính “chính ngạch” với một lô xích xông các thủ tục “hầm bà lằng” – Chúng tôi đã đơn giản nghĩ thế khi lang thang vào vùng đất cấm này:T. Thế mà mãi sau này, khi gặp những người phu làm đường và những người dân bám trụ vùng biên này chúng tôi mới biết, rằng khu vực này phức tạp hơn chúng tôi tưởng.


Ba chiếc xe vẫn nhíc từng vòng quay:hit, rì rì mệt mỏi leo lên hết con dốc này rồI lại tụt xuống con dốc khác, qua hết bản nọ rồi lại đến thôn kia. Con đường dài mệt mỏi đang tụt dần lại phía sau. Bụi mù và nắng nóng giờ đây chỉ như làm tăng thêm niềm phấn khích của sáu kẻ “hành khất xúc cảm” như chúng tôi mà thôi. Sơn Vỹ đang ở phía trước, không còn xa nhưng chưa bao giờ là gần gũi.


Bỗng thấy chiếc xe phía trước dừng lại, phía dướI chân dốc là một xóm núi trù phú, thấp thoáng khu nhà ve vàng vớI lá cờ đỏ bay phấp phớI – Na9810 phấn khích nói không thành lờI – :dienSơn vỹ kia rồI các anh ơi.
14h00 ngày .. tháng…
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,671
Bài viết
1,171,063
Members
192,337
Latest member
xjjrc
Back
Top