What's new

[Chia sẻ] Tiếng hát nơi lưng trời

Nghe các Nhà báo kể nhiều về Sơn vỹ, một xã nghèo và heo hút bậc nhất của tỉnh Hà Giang đã lâu, bao lần lên rồi lại quay về vì mưa gió, sụt đường, lở núi, vì lỡ nhịp lịch trình. Quyết tâm đến vậy nhưng khi vào được đến nơi, bơ phờ gặp các chiến sỹ đồn Biên phòng Lũng Làn, cậu bạn Nhà báo của tôi cũng không khỏi thốt lên một câu nhọc nhằn “Đá trên nương ngô các anh trồng như đang thở ra khói ấy”.

sieuthiNHANH2009061616625nwy2mmuynj2175294.jpeg

Nhọc nhằn đường lên Sơn Vỹ​

(wait)(wait)(wait)
 
Last edited:
Tất cả vừa đi, vừa hỏi, vừa bám hướng những con đường lớn theo kinh nghiệm của những kẻ lang thang vùng biên “có sỏi trong đầu” với tất cả sự tập trung cao độ, bởi theo những ngườI dân ở đây, có rất nhiều ngã rẽ bên đường mà nếu lỡ bước có thể sang nhầm đất bạn. Ấy, nghĩa là bạn có thể vượt biên bằng con đường “tiểu ngạch” (Dù cố ý hay không) và nhập cảnh chính thức bằng con đường chính “chính ngạch” với một lô xích xông các thủ tục “hầm bà lằng” – Chúng tôi đã đơn giản nghĩ thế khi lang thang vào vùng đất cấm này:T. Thế mà mãi sau này, khi gặp những người phu làm đường và những người dân bám trụ vùng biên này chúng tôi mới biết, rằng khu vực này phức tạp hơn chúng tôi tưởng.

Cái này gọi là xuất phát bằng xe máy không ai hay nhưng về bằng đường ngoại giao long trọng báo đài đưa tin ầm ĩ :))
 
Lao đao đường vào Sơn Vĩ[/size=5]

“Đừng vào đó, đường đi rất khó, nếu gặp trời mưa thì đừng hy vọng quay ra”. Cô đồng nghiệp lớn tuổi ở báo Hà Giang cố gắng căn ngăn khi biết tôi và các bạn cùng nhóm chuẩn bị vào Sơn Vĩ, một xã biên giới nằm ở xa nhất và có địa hình hiểm trở nhất của huyện Mèo Vạc.


Ngược dòng nho quế

Bỏ qua lời căn ngăn, chúng tôi vẫn quyết định lên đường vào Sơn Vĩ, bởi đây là mục đích chính trong chuyến đi của chúng tôi. Dù đã được cảnh báo nhưng sự thật trước mắt còn khác xa những gì chúng tôi tưởng tượng. Đi thêm 5km từ TT Mèo Vạc, chúng tôi rẽ phải vào một con đường đất với lởm chởm những hòn đá to nằm rải rác trên đường.

Cứ nghĩ nếu chỉ có thế thì chưa có gì ghê gớm, nhưng chỉ khoảng hơn 1km sau chúng tôi thực sự bước vào một cuộc thử thách. Con đường không rộng, những hòn đá to trải dài phía trước mặt thách thức những chiếc xe vốn chỉ quen chạy đường phố. Lầm lũi, ba chiếc xe nối đuôi nhau chạy dò dẫm, cố gắng tránh những viên đá to và giảm tối thiểu khả năng bị thủng săm. Trên đường đi, chúng tôi lại tiếp tục nhận được cảnh báo của những người dân đi ngược chiều: “Đừng lên đó, vất vả lắm đấy”. Càng nhận được cảnh báo thì những cái đầu ưa mạo hiểm lại càng quyết tâm đi, đi để xem nó ghê gớm thế nào. Đi thêm vài km nữa, vượt qua những con đèo lưng chừng núi, những vòng cua gấp - dốc và lổm nhổm những đá, chúng tôi đến được khu vực thuỷ điện Nho Quế 1. Trước mắt chúng tôi, dòng sông Nho Quế hiện ra với màu xanh đặc trưng, chảy uốn lượn quanh những khe núi tạo nên một bức tranh sơn thuỷ hữu tình đẹp đến mê hồn. Đến lúc này, chúng tôi thật sự cảm thấy quyết định đi tiếp của mình là đúng đắn. Lại nói về Nho Quế, chẳng ai lạ gì dòng sông này bởi nó rất đẹp và mang trong mình nhiều câu chuyện huyền thoại về những nơi nó đã đi qua. Cái sợi chỉ xanh giữa rừng núi ấy nhìn có vẻ yên bình mà sao đến gần bỗng thấy hung dữ thế.
P1010656.jpg

Con đường đá chạy ven theo vách núi ngược lên phía đầu nguồn Nho Quế cao chót vót, con đường này đang trong giai đoạn hoàn thiện, bởi thế có những chỗ đã được rải đá răm bằng phẳng, nhưng cũng có những chỗ chỉ toàn những tảng đá hộc lớn chắn ngang đường. Đường lên Sơn Vĩ chỉ đủ vừa cho một chiếc ôtô chạy, cũng vì thế cho nên có những đoạn chúng tôi tha hồ hít bụi phía sau xe đó vì không thể vượt nổi.

P1010674.jpg

Càng lên cao, lên cao mãi nương theo những vách núi đựng đứng, theo những vòng cua gấp khuỷu tay. Con đường cứ chênh vênh bên núi bên vực, không có lan can bảo hộ, nhiều đoạn sạt lở đất đá chắn ngang đường, thế là lại phải dừng lại giúp nhau dắt xe qua. Cứ thế cho đến khi nhìn xuống một bên vực chỉ thấy dòng Nho Quê như một sợi chỉ xanh, nhỏ bé vắt qua những khe núi. Lúc ấy, chúng tôi nhận ra rằng mình đã lên đến một đỉnh núi.

P1010684.jpg


Men theo vành đai biên giới

Đường lên Sơn Vĩ không chỉ qua một đỉnh núi, mà còn nhiều đỉnh núi khác. Càng lên cao, con đường càng trở lên hoang sơ, nguy hiểm và khó đi. Nhưng cái nguy hiểm nhất, đáng sợ nhất không phải là những tảng đá hộc lớn, những đoạn đường sạt lở…mà nó nằm ở những ngã rẽ, nó có thể đưa ra lạc sang đất nước Trưng Quốc bất cứ lúc nào.
P1010695.jpg

Để đi đến Sơn Vĩ, chúng tôi chạy thẳng theo con đường men theo vành đai biên giới. Thi thoảng có những ngã rẽ nhỏ, nhưng may mắn là chúng tôi không đi vào đó, bởi nếu lỡ đi vào thì chúng tôi sẽ “xuất cảnh theo đường tiểu ngạch, nhập cảnh theo đường chính ngạch” ngay. Trên đường men theo vành đai này, thi thoảng chúng tôi lại gặp những chiếc xe mang biển số của Trung Quốc, hay thậm chí là nhiều người TQ làm ăn buôn bán dọc biên giới. Sau này, khi ngồi với các anh bộ đội biên phòng đồn Lũng Làn chúng tôi mới được biết thêm: “Đây là một khu vực rất nhảy cảm về an ninh và chính trị, nếu không cẩn thận sẽ có rất nhiều sự cố đáng tiếc xảy ra. Không chỉ là việc đi lạc sang bến kia biên giới sẽ gặp rất nhiều rắc rối, mà ở khu vực này thường xuyên có nhiều vụ bắt cóc lao động xuyên biên giới. Vì thế, đi lại phải rất cẩn thận”.
P1010752.jpg

Trên đường đến Sơn Vĩ, thi thoảng chúng tôi lại gặp những tấm biển báo “vành đai biên giới”, hay thậm chí là các cột mốc biên giới. Trong số đó, cột mốc chúng tôi gặp đầu tiên là cột mốc số 485, đây là cột mốc số 23 do đồn biên phòng Lũng Làn quản lý. Từ cột mốc này, chúng tôi tiếp tục đi thêm 18km nữa men theo vành đai biên giới, con đường ở đây còn xấu và khó đi hơn so với đoạn gần thuỷ điện Nho Quế 1 rất nhiều, nếu gặp trời mữa sẽ không thể đi nổi. Dọc theo con đường này vẫn là những ngã rẽ sáng đất nước bạn, vẫn là những đường đèo chênh vênh bên vách núi với đá hộc và những vòng cua gấp gáp.
P1010691.jpg

Mất hơn 4h đồng hồ để vượt qua quãng đường gần 50km, chúng tôi mới bước chân vào Lũng Làn, trung tâm xã Sơn Vĩ. Lũng Làn hiển hiện trước mắt tôi nghèo và hoang sơ, nhưng bù lại những công trình điện - trường - trạm lại khá khang trang, trừ đường giao thông. Đến đây, công việc đầu tiên của chúng tôi là vào đồn biên phòng Lũng Làn để báo cáo.

LTCD86

Kỳ tới: Gian nan đường về[/size=4]

“Nếu trời mưa, bộ đội biên phòng đi hết 8 tiếng, thậm chí là vài ngày thì nhà báo phải mất đến một tuần”. Để giữ chúng tôi ở lại qua đêm, các anh bộ đội biên phòng thay nhau doạ. Khi ấy, ngoài trời nắng đã tắt hẳn sau vách núi, mây đen cuồn cuộn và thi thoảng đâu đó có vài hạt mưa rơi… (Chờ xem tiếp [:D])

Các bác đọc loạt bài từ đầu ở đây: http://vn.myblog.yahoo.com/jw!ua4eC8yQHw6oliI1AXdkge8HNQGm
 
Last edited:
Gian nan đường về

“Nếu trời mưa, bộ đội biên phòng đi hết 8 tiếng, thậm chí là vài ngày thì nhà báo phải mất đến một tuần”. Để giữ chúng tôi ở lại qua đêm, các anh bộ đội biên phòng thay nhau doạ. Khi ấy, ngoài trời nắng đã tắt hẳn sau vách núi, mây đen cuồn cuộn và thi thoảng đâu đó có vài hạt mưa rơi.


Cuộc chiến “người và… lốp”

Trước khi vào Lũng Làn, chúng tôi đã được nghe nhiều lời khuyên, lời dọa dẫm và mô tả về cái sự khủng khiếp của con đường mà chúng tôi đến Lũng làn. Quả thật, trời không mưa đi đã vất vả như thế, không hiểu trời mưa thì liệu có đi nổi không. Ở đồn biên phòng Lũng Làn đồng hồ đã nhích qua con số 5, tức là đã hơn 17 giờ chiều. Ngoài trời, nắng đã tắt và mây đen đã xuất hiện. Theo dự định ban đầu, chúng tôi chỉ qua đồn thăm anh em chiến sĩ biên phòng một lát rồi quay ra, nhưng sự nhiệt tình của những người lính cùng với cái lốp đã không còn tí hơi nào của anh bạn cùng đoàn đã kéo chúng tôi ở lại lâu hơn dự định.

Hôm nay quả là ngày đen đủi của chúng tôi, khi trời đã muộn mà chúng tôi vẫn chưa thể xuất phát, bởi lốp xe của anh bạn cùng đoàn dở chứng. Hơn 3 tiếng đồng hồ, cùng hơn 30 lần vá săm tại đồn mà vẫn không thể thu phục được “anh bạn” cứng đầu này. Ban đầu là anh em trong đoàn đánh vật với nó, sau này tới anh em lính biên phòng vào cuộc cũng không ăn thua, cuối cùng thì bác phó đồn cũng phải xắn tay áo nhảy vào. Cuộc chiến giữa người và lốp cứ diễn ra như thế, đến mức chúng tôi thấy nản vô cùng. Có lúc, tôi nghĩ trong bụng: “Hay là ở lại quách cho xong, mai dắt xe ra ngoài rồi kiếm cái xe tải nào đó nhờ chở xuống Mèo Vạc”.

Mãi rồi cũng xong, khi bộ đôi săm – lốp chịu khuất phục trước tình cảm và sự liên kết quân – dân thắm thiết, mãnh liệt thì lúc đó đã khá muộn rồi. mệt mỏi, chán nản nhưng chúng tôi vẫn quyết tâm lên đường về, bởi nếu không về kịp mà ở lại đón mưa thì chắc tuần sau chúng tôi mới có thể về đến HN. Thuyết phục không được đe dọa cũng không xong, cuối cùng anh trọng - Chính trị viên của đồn đành phải cho tôi số điện thoại, và dặn: “nếu có chuyện gì thì gọi cho bọn tớ ngay nhé”.

Tiếp tục cuộc chiến trong đêm với…lốp

Tưởng rằng đây sẽ là lần cuối cùng phải “móc lốp”, nhưng chúng tôi đã nhầm. Bịn rịn, quyến luyến và hứa hẹn sau khi chia tay các đồng chí bộ đội biên phòng được 30 phút và hơn 5km đường thì lốp xe lại biểu tình, vẫn là chiếc xe đó có lẽ nó muốn chúng tôi ở lại Sơn Vĩ chăng? Nhưng không, chúng tôi quyết tâm về và lại hì hụi lôi săm ra để “trét keo, dán miếng vá và đánh chan chát vào mặt nó”. May mắn, lần này thì một phát ăn ngay. Chúng tôi lại tiếp tục lên đường, con đường dốc và toàn đá hộc ban ngày đã khó đi, ban đêm còn khó hơn gấp bội. Lần này, chúng tôi đi phải cẩn thận hơn rất nhiều, bởi miếng vá không còn nhiều, keo cũng gần hết và con “la già” (Tên chúng tôi đặt chiếc xe của anh bạn Harchitech) đang rình cơ hội “xin nghỉ hưu”. Nhưng chạy đâu cho tắt nắng, cái đen vẫn đeo bám chúng tôi. Đi được thêm 10km nữa thì con “la già” dở chứng thật, cái sự lo sợ nơm nớp ấy đã xảy ra. Nản – chán, chúng tôi dựng xe và ngồi nghỉ giữa đường, trời đã tối đường thì khó đi, xe thì dở chứng, anh em nhìn nhau mặt méo xẹo.

Nghỉ ngơi, bàn tán một lúc thì chúng tôi quyết định để bác Walkman và một bác nữa chạy xe chở hai cô gái của đoàn ra Mèo Vạc trước, sau đó mua săm mới mang vào cho chúng tôi để thay. Khi đó chỉ còn tôi, anh bạn Harchitech và con là già chết tiệt ở giữa rừng núi hoang vu không một bong người, thi thoảng từng cơn gió lạnh thổi qua khiến cả hai rùng mình. Thay phiên nhau dắt xe đi bộ, cố gắng đi được đoạn nào hay đoạn đó, đi mãi mà cũng chỉ thêm được 3km đến mốc 485. Đến đây, mệt quá nên tôi quyết định nghỉ. Anh bạn Harchitech lôi bộ đồ nấu café ra, hai anh em lại hì hụi đào đào bới bới làm bếp dã chiến. Quả thật, nếu được uống café đêm giữa nơi rừng núi hoang vắng, giữa biên giới hai nước “anh em” Việt – Trung thì còn gì bằng. Nhưng chưa kịp châm lửa đun nước thì từng giọt nước mưa rơi lã chã vào người, hai anh em tái mặt nhìn nhau. “Quả này xong rồi”, anh bạn đồng hành kêu lên ai oán.

Đến lúc này, tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện gọi điện vào đồn để nhờ vả anh em bộ đội. Nhưng nghĩ lại, tôi liền từ bỏ ý nghĩ đó luôn. Khẩn trương thu dọn đồ đạc, che chắn cho khỏi ướt đồ, chúng tôi cố gắng dắt thêm được đoạn nào hay đoạn đó nữa. Một lúc sau thì có ánh đèn từ xa hắt đến, đó là bác Walkman, bác quay lại nhanh hơn tôi tưởng. Hóa ra, bác và anh bạn kia đã đến một lán của công nhân làm đường gần đó để nhờ vả. Một anh bạn công nhân đã đưa bác vượt đèo giữa đêm lên cửa khẩu Săm Pun để mua săm. Lại hì hục và thay săm, rồi cuối cùng cũng xong. Lúc này, chúng tôi quyết định để anh bạn Harchitech đi cùng một bác khác, bác Walk sẽ đèo hai cô gái kia còn tôi sẽ cưỡi con la già. Đó quả là một sự phân công hợp lý, bởi sau dó thì chẳng còn chuyện móc lốp nữa. Chúng tôi tiếp tục hành trình khi đồng hồ đã chỉ 23h đêm, con đường tối đen vì trăng đã bị mây che kín, mưa vẫn thi thoảng rơi từng giọt phả vào mặt để đe dọa cả bọn. Dưới kia, con đường toàn đá hộc vẫn thử thách những chiếc xe chỉ quen chạy đường phố, những khúc cua gấp khuỷu tay trên con đèo cheo leo, không lan can che chắn, không biển báo đường cua, mọi thứ chỉ là mò mẫm và căng mắt ra mà nhìn, bởi nếu không để ý thì sẽ…phi thẳng xuống chân núi và đi về bằng “tàu sáu ván”. Mải miết mò mẫm trong đêm, đầu nặng trịch vì mệt và lo sẽ phải móc lốp thêm, tai đã ù vì gió còn mắt thì mờ vì bụi của xe đi trước, cuối cùng chúng tôi đã ra được đến chân đèo Mã Pí Lèng. Từ đây, chỉ còn 5km đường nhựa nữa là chúng tôi đến thị trấn Mèo Vạc, thở phào nhẹ nhõm, sung sướng thoát nạn chúng tôi tăng tốc hơn một chút cho sớm đến thị trấn để nghỉ ngơi.

Lúc này, đồng hồ đã chỉ 2h sáng. Thị trấn Mèo Vạc vắng tanh, những cánh cửa đóng im lìm, cả thị trấn đã chìm trong giấc ngủ. Ngoài đường, có 6 kẻ lang thang trên 3 chiếc xe máy vẫn chạy lòng vòng tìm chỗ ngủ.

LTCD1986​

@ All: Ảnh ọt mai em post sau. :D
 
Last edited:
Cảm ơn chú Dũng đã tiếp sức cho anh.
Có một tình tiết mà chú không biết, đó là sau khi nghe các bạn phu đường và các anh Biên phòng kể về chuyện bắt cóc lao động sang bên kia, các cô gái đi cùng tớ rất sợ, đặc biệt, khi xe các bạn bị hỏng và tớ cùng hai cô gái trên một chiếc xe phi ra Mèo Vạc.
Trong cái đêm hoang dại giữa miền biên viễn đó, họ đã đẩy lùi nỗi sợ hãi và cất cao tiếng hát giữa lưng chừng trời đất. Tiếng ca ngọt ngào hòa quyện vào dòng sông trăng (Nho quế trong đêm trăng 16), rong chơi theo từng cơn gió lang thang trên bao la đồi nương, xoáy vào vách đá tai mèo rồi vút lên không gian trước khi vỡ òa cùng trời đất. Đấy cúng chính là cảm hứng cho tớ viết nên bài viết này: Tiếng hát nơi lưng trời.
Cảm ơn các bạn vì một chuyến đi thú vị, xúc cảm. Hi vọng một ngày nào đó, tớ lại được rong ruổi cùng các bạn trên những nẻo đường:L.
Hà Nội, ngày nắng nóng:D(BB).
 
Last edited:
Có một điều mà bác Hiền cũng chưa biết, trong chuyến đi đó "cái tiếng ca ngọt ngào..." ấy cũng theo em và cổ vũ cho em suốt những chặng đường dài. Có những lúc, giữa mênh mông núi đồi, giữa màn đêm sương mù giá buốt chợt tiếng hát cất lên xua tan sương, xua đi cái lạnh của miền sơn cước, làm ấm lòng thằng xế (là em) để mà vững tay lái đi tiếp đến đích. Qua topic này, xin cảm ơn ôm pro đã đòng cam cộng khổ cùng tớ, cảm ơn các bác đã tham gia và cùng chia sẻ những vui - buồn - cay (rượu) - đắng với em trên chặng đường đầy khó khăn này. Hy vọng trong thời gian tới anh em ta lại tiếp tục có những chuyến đi mới cùng nhau, cụ thể là chuyến trekking ở Thái Nguyên sắp tới (cái này nó giống diễn văn nhận giải thưởng ghê).
 
Nể cả nhà thật, móc lốp cũng tài mà móc chữ cũng như kéo gan xé ruột ra vậy ...

tâm trạng iem hao hao thế mà chẳng thể nào hành văn được ...

bác Last tiếp tục đi ... theo cung của bác mình vừa đặt chân tới Sơn Vĩ thôi ... chưa ^bắt tay^ rượu ngô Biên phòng ... chưa được lặn lội xế 2 ôm về Mèo Vạc ...
bác trả bài đi nhé :shrug:

động viên cả nhà nào

Kẹo - tăng đường trong máu - máu lên chạy tiếp

ResizeofIMG_0314.jpg


chỗ ni bạn dog đanh đá nhất hét inh ỏi gọi chủ nhà có khách, bạn cow leng keng lục lạc tớ măm kẹo với ... mỗi nhà bạn duck thân thiện làm dáng trên cao nguyên

ResizeofIMG_0319.jpg


đến đây đi tiếp là gặp Mốc 485 ... đi nữa là Sơn Vĩ ... bác Last cho xe đi tiếp đi nhá

... đi nhanh còn về Niệm Đông tắm sông ... ngắm ... :D

@ LTCD : Dũng up các bài 1,2,3,... từ đầu hành trình vào đây đi, tớ lười openlink ... lắm
 
Thôi, các bài 1-2-3 chưa có gì đặc sắc, nếu post thì post trước rồi. Có chăng làm thêm mấy quả bonus bên lề thôi, nhỉ. Tuy nhiên, thể theo yêu cầu thì tớ vẫn cứ post lại, gọi là chia sẻ cảm xúc.

Sơn Vĩ du ký


Sơn Vĩ là một xã biên giới nằm ở xa nhất của huyện Mèo Vạc (Hà Giang), nơi đây không chỉ có quang cảnh núi non hùng vĩ, dòng Nho Quế uốn lượn dưới chân núi, những đường đèo hiểm trở toàn đá hay những những ngã rẽ khiến ta lạc sang đất Trung Quốc bất cứ lúc nào nếu không để ý, mà nơi đó còn có những câu chuyện thấm đậm tình quân dân của những anh bộ đội biên phòng. Để đến được Sơn Vĩ không đơn giản chỉ là lên xe và đi, nó còn cần có nhiều thủ tục giấy tờ khác. Cũng chính vì sự khác biệt đó mà chúng tôi quyết đặt chân đến nơi đây, dẫu biết là khó khăn, nhưng thực tế còn khó hơn gấp bội, điều đó đã mang đến cho chúng tôi nhiều trải nhiệm thú vị. Chúng tôi sẽ chia sẻ lại hành trình này, từ những đoạn đường dễ nhất cho đến khó nhất, không đơn giản chỉ là khoe thành tích hay giới thiệu cung đường mới, mà đó còn là tình cảm của chúng tôi với mảnh đất biên cương này.
sua3.jpg


(Ngày 1: Hà nội - > Tuyên quang - > Việt Quang – 215km)

Mò mẫm trong sương

Chuyến đi Hà Giang của chúng tôi dự định sẽ khởi hành lúc 17h30 tại cổng Ciputra, khi đó tất cả thành viên trong nhóm đã hoàn thành xong công việc tại cơ quan. Nhưng có một vài trục trặc nho nhỏ khiến chúng tôi phải đi muộn hơn 1 tiếng so với dự định ban đầu.

18h50, ba chiếc xe máy với đủ thứ lỉnh kỉnh được chằng buộc phía sau bắt đầu chuyển bánh. Trời Hà Nội lúc này đã trở lên mát mẻ, cái nắng gay gắt đã tắt hẳn, chỉ còn một chút dư âm của nó ở phía đằng xa, ẩn hiện trong đám mây chiều tạo lên sắc da cam, đỏ, vàng lẫn lộn phản chiếu xuống dòng sông Hồng. Ý thức được trời đã muộn, nên chúng tôi cố gắng chạy tăng tốc một chút để kịp đến thị trấn Việt Quang (Bắc Quang - Hà Giang) trước 24h và nghỉ ngơi tại đó. Ba chiếc xe bám nhau chạy băng băng trên đường cao tốc Thăng Long - Nội Bài, rồi sau đó chạy qua TP. Vĩnh Yên để rẽ sang đường 2C để chạy thẳng lên Sơn Dương - Tuyên Quang. Con đường 2C không đẹp như lời quảng cáo của một anh bạn đã từng đi đường đó trước mấy ngày, ổ gà lỗ chỗ khiến cho tốc độ của đoàn chúng tôi giảm đi rất nhiều.

22h, chúng tôi đặt chân đến Thị xã Tuyên Quang và dừng lại để ăn tối, một bữa tối quá muộn so với bình thường. Vào cái giờ này, khi cả thị xã miền núi đã chìm vào trong giấc ngủ, chỉ còn thưa thớt những ánh đèn hắt ra từ những gia đình vì xem phim mà ngủ muộn, thì đâu đó ngoài phố có ba chiếc xe máy lầm lũi đi tìm quán ăn đêm. Không ồn ào, không rồ ga nẹt bô như những thanh niên mới lớn, cả ba chiếc xe tấp vào một quán ăn nhỏ ven đường sau một hồi tìm kiếm. Bữa tối muộn diễn ra khá lâu, vì ai cũng muốn ăn thật no và nghỉ ngơi nhiều hơn một chút để còn tiếp tục hành trình trong đêm. 23h, chúng tôi lại tiếp tục lên đường. Lúc này, hành trình trong sương mù của chúng tôi mới thực sự đáng để kể.
sua2.jpg

Vì là ngày đầu tiên, sức khoẻ của chúng tôi vẫn còn khá tốt nên cả nhóm lại hăm hở lên xe chạy tiếp. Giờ này ngoài trở đã trở lạnh, cái lạnh của thị xã miền rừng núi đối lập hẳn với cái nóng như thiêu như đốt của Thủ Đô. Lạnh thì còn có thể lường trước mà đối phó, chứ sương mù thì chúng tôi không nghĩ nó dày đặc đến thế. Mới chạy ra khỏi thị xã Tuyên Quang được hơn 10km thì chúng tôi gặp sương mù, sương dày đặc nhấn chìm ba chiếc xe vào trong lòng nó. Khắp nơi chỉ là một màu trắng xoá hiện lên, xe sau không thể nhìn rõ xe trước mà chỉ thấy ánh đèn màu đỏ hiện lên mờ ảo. Như bị bịt mắt, chúng tôi giảm ga và chạy thật chậm bám theo tim đường. Cứ như thế, cả đoàn bám theo nhau chỉ nhờ cái chấm đỏ ẩn hiện đó. Đối với chúng tôi, gặp sương mù không phải là điều gì đáng sợ, mà ngược lại còn cảm thấy thích thú vì điều đó.
sua1.jpg

Mò mẫm một đoạn đường dài trong sương với tốc độ chậm, cuối cùng chúng tôi cũng bước sang đất Hà Giang, lúc này trời đã bớt sương mù đi rất nhiều. Tuy nhiên, chỉ sang đất Hà Giang được vài km chúng tôi lại gặp phải sương mù như thế, anh bạn đồng hành nói vui: “Sương mù dày đặc, mù như thông tin mà chúng ta có được về vùng đất ở phía trước cuộc hành trình”. Cứ mò mầm như thế, 2h sáng chúng tôi mới đặt chân đến thị trấn Việt Quang. Lúc này, trời vẫn còn sương mù, và cái mệt cũng bắt đàu xâm lấn cơ thể mỗi người, chúng tôi quyết định tìm nhà nghỉ để dưỡng sức…(còn tiếp)

LTCD1986
 
Last edited:
Thủ tục hành chính và càfê trên cao nguyên đá.

Sau một đêm dưỡng sức tại thị trấn Việt Quang (Bắc Quang – HG), chúng tôi lại tiếp tục lên đường. Hành trình tiếp theo trong lịch trình là phải đến được thị trấn Mèo Vạc trước khi trời tối, hoàn thành 220km trong 8 tiếng. Rút kinh nghiệm đêm hôm trước chúng tôi khẩn trương ăn sáng và lên đường, thời điểm này ngoài trời vẫn còn vương vấn cái lạnh của đêm hôm trước.
sua4.jpg

Quãng đường từ thị trấn Việt Quang đến thị xã Hà Giang sẽ chẳng có gì để nói, nó đã quá quen thuộc, nhất là đối với những người đi phượt. Nhưng có một biến cố nho nhỏ làm chậm trễ mất hành trình của chúng tôi, đó là cảnh sát giao thông. Lúc này, đoàn bị tách làm hai nhóm do bác LastWalkman đã chạy trước một đoạn, nhưng chúng tôi vẫn không thể đuổi theo vì vướng rào cản về tốc độ khi qua các thị trấn thị tứ. Khi đến đầu thị trấn Vị Xuyên, bác Last nhắn tin cho biết rằng có cảnh sát giao thông đứng ở đầu thị trấn. Biết trước là vậy nên chúng tôi chạy thật chậm, để tránh bị bắn tốc độ. Đúng là “chạy đâu cho tắt nắng”, khi đến đầu thị trấn cả hai xe chúng tôi đều bị dừng lại cùng lúc để kiểm tra giấy tờ. Ban đầu là hỏi bác Hachitech, mặc dù giấy tờ đủ nhưng vẫn bị vặn vẹo vì xe không chính chủ. Tiếp theo là quay sang tôi, thực sự chuyến đi này tôi mang thiếu một thứ là bảo hiểm xe máy. Nhưng may quá, khi tôi rút giấy giới thiệu ra thì các anh công an vẫy tay cho đi, khi ấy tôi chưa đưa thêm giấy tờ gì ra cả, ngoài CMND. Sau khi gặp lại xe bác Last ở thị xã, hỏi ra mới biết là bác cũng bị mất 50k vì không có bảo hiểm xe máy. Đến lúc này, tôi thật sự thắc mắc không hiểu vì sao bao nhiêu xe đi qua mà chỉ ba xe chúng tôi bị dừng lại kiểm tra, mà thậm chí có một xe đi trước cả nửa giờ đồng hồ, bắt trúng phóc ba xe lạ, đến giờ tôi vẫn chưa tìm ra câu trả lời.
sua5.jpg

Sau khi đã đến thị xã, chúng tôi có nửa giờ để hoàn thành các thủ tục giấy tờ. Nhưng thật đen đủi, khi tôi đến Bộ chỉ huy biên phòng tỉnh Hà Giang thì cơ quan này đã nghỉ trưa, lúc này là 10h30 trưa. Anh lính cảnh vệ bảo chúng tôi chờ đến 13h chiều, nhưng do quá gấp nên chúng tôi quyết định đi tiếp mà chỉ nhờ anh báo cáo, giấy giới thiệu tôi sẽ gửi lại ở đồn biên phòng Lũng Làn. Theo một cô đồng nghiệp lớn tuổi ở báo Hà Giang, và sau này là của các anh bộ đội biên phòng: “Muốn lên được Sơn Vĩ thì phải có giấy giới thiệu lên Bộ chỉ huy biên phòng Tỉnh, sau đó báo cáo công an huyện Mèo Vạc, đấy là cho công chức nhà nước, phóng viên báo chí. Còn đối với người bình thường, phải photo chứng minh nhân dân rồi báo cáo và gửi lại Bộ chỉ huy biên phòng”. Chúng tôi đã nóng vội bỏ qua cơ quan quyền lực cao nhất này, sau này nữa là CA huyện Mèo Vạc. Rất may, do chúng tôi đi lần đầu, lại vào ngày nghỉ nên được ưu tiên gửi giấy giới thiệu tại đồn Lũng Làn và báo cáo sau.
sua6.jpg

Sau khi rời thị xã Hà Giang, chúng tôi thẳng tiến qua các địa danh như Quản Bạ, Yên Minh và tiến đến Mèo Vạc. Đoạn đường từ TX Hà Giang đến Yên Minh thì không có gì để nói, vì nó rất đẹp và phong cảnh thì hùng vĩ. Tuy nhiên, do các thành viên phần lớn là đã từng đi qua nơi này nên cũng không còn quá háo hức ngắm cảnh, mặt khác là do áp lực thời gian đang đến gần đã thúc đẩy chúng tôi chuyên tâm đi nhanh hơn.
P1010394.jpg

Trên đường từ Yên Minh đến Mèo Vạc, có một số đoạn đang sửa chữa nên cũng gây một số khó khăn nhất định cho cả đoàn. Nhưng vấn đề không nằm ở đó, mà nằm ở màn thủng săm của bác Last ở đoạn gần thị trấn Mậu Duệ, chính nó đã dẫn đến màn uống café và ngắm trăng trên cao nguyên đá đầy kỉ niệm của chúng tôi. Mất hơn một tiếng để thay săm và sửa xe cho bác Last, sau đó chúng tôi mới tiếp tục đến TT mậu Duệ để…sửa tiếp, vì không mang đồ thay. Bữa tối của chúng tôi cũng diễn ra ở đây, khi ấy mặt trời đã khuất bóng sau các dãy núi, chỉ còn chút dư âm của nó phản chiếu thấp thoáng trên những đám mây ở xa xa nơi góc trời. Tính cả thời gian sửa xe và ăn tối, tổng cộng chúng tôi mất hơn 1 tiếng lưu lại Mậu Duệ, tuy nhiên bữa ăn khá chất lượng ở thị trấn này cũng tiếp sức cho chúng tôi rất nhiều.
sua7.jpg



Khi trời đã bắt đầu tối hẳn, chúng tôi tiếp tục lên đường. Dẫu biết rằng không nên chạy tối, nhưng nếu không cố gắng đến được Mèo Vạc thì chúng tôi sẽ không kịp lên Sơn Vĩ ngày mai, điểm đến chính trong chuyến đi này. Vì vậy, chúng tôi quyết định đi tiếp. Cả ba chiếc xe máy nối đuôi nhau đi trên các con đèo giữa núi rừng Đông Bắc, ở đây lạnh hơn nhiều so với đêm hôm trước chúng tôi đi. Khi đã đi được một đoạn đường khá xa, vì lạnh quá chúng tôi quyết định dừng lại.
sua9.jpg


Lúc này, bác harchitech mới mang bộ đồ pha cà phê dã chiến ra gồm: Cồn khô, cốc inox thay bếp, cốc inox nấu nước, phin càfê, café, đường…Thực sự, tôi và các thành viên đã đi khá nhiều nơi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi pha và uống café dã chiến kiểu này giữa nơi rừng núi lạnh giá, rất thú vị. Hì hục đào bới chỗ đặt bếp, hì hụi nấu rồi pha café và hì hụi hát cho nhau nghe những bản tình ca lãng mạn, những bản trường ca hào hùng của dân tộc, cuối cùng những ly café ngon lành đã sẵn sàng. Giữa núi rừng bao la, chỉ có 6 con người, 3 chiếc xe máy cùng quây quần bên nhau ngắm trăng, uống café và hát cho nhau nghe. Quả thật, đó là những kỉ niệm thật vui và đáng nhớ trong chuyến đi này.
sua10.jpg

Hơn một tiếng sau, chúng tôi thu đọn dồ đạc và tiếp tục lên đường. Con đường đến Mèo Vạc đã ở khá gần nên chúng tôi đi chậm và cố gắng đảm bảo an toàn là trên hết. 23h đêm, chúng tôi đặt chân đến Mèo Vạc. Vì chưa bao giờ nghỉ tại Mèo Vạc nên chúng tôi mất khá nhiều thời gian lượn lờ tìm kiếm nhà nghỉ ở đây, mãi rồi cũng kiếm được một nơi ưng ý và vừa túi tiền, đó là một nhà nghỉ vốn là một quán karaoke trước đây. Đến lúc này, sự mệt mỏi đã thực sự xâm lấn cơ thể chúng tôi. Vì vậy, một quyết định ngủ thật sớm sau khi nhận phòng là đúng đắn, bởi vì hôm sau hành trình của chúng tôi mới thật sự là khó khăn.

LTCD1986
 
Với kinh nghiệm của dân Nhà nghề, chúng tôi biết rất rõ vai trò của cánh biên phòng chốn quan ải này như thế nào, vì vậy, việc đầu tiên khi đến vùng đất này là vào ngay đồn trình báo và làm thủ tục. Lúc này, đống hồ chỉ 13h30.


Đón chúng tôi ngay cửa đồn là nhóm trực chiến gồm hai đồng chí trẻ măng, mặt mũi trắng trẻo như trai thành thị, đặc biệt, đồng chí Quân vớI nụ cườI cực kỳ dễ mến mà khi nhìn vào không ai bảo anh là một quân nhân chốn biên thuỳ nắng gió. Khi biết chúng tôi dưới xuôi lên, lại có cái danh Nhà báo hão nên các anh mừng lắm, quấn quýt đưa chúng tôi đi rửa ráy rồi vào phòng làm việc ngay. Ngồi chưa ấm chỗ thì đồng chí Tuấn đồn trưởng bước vào, chào và hỏi thăm tận tình từng ngườI, từng người một. Khi biết cả đoàn chưa ai ăn gì thì anh đề nghị tạm dừng buổI làm việc và gọi ngay cho Nhà bếp chuẩn bị bữa ăn trưa cho chúng tôi. “Cơm lính chẳng có gì đâu, các cô, các chú đừng có chê nhé. Mai mốt về dướI đấy đừng có viết là lên đây bị các anh ngược đãi là được” – Nụ cườI hồn hậu nhưng không kém phần nghiêm nghị của một người biên phòng từng trải làm chúng tôi - những kẻ lang thang sao ấm lòng đến lạ.


Bữa cơm muộn đạm bạc cùng các anh giữa buổi trưa oi nồng không vì thế mà nhạt đi, trái lại, càng như cho chúng tôi thêm hiểu về cuộc sống, về con người các chiến sĩ vùng biên. “Toàn cây nhà lá vườn cả đấy. Thịt ngỗng, rau, củ này đều của anh em tăng gia cả. Dưới xuôi, các chú công tác ngày 8 tiếng, hết giờ về nhà. Bọn tớ ở đây, ngoài ca trực ra, hết giờ còn tăng gia sản xuất, nửa đêm, kẻng đánh là vẫn rầm rập vác ba lô chạy như thường. Lính mà, 24/24 nhá…”. Vừa nói, anh Tuấn vừa đưa chén rượu ngô nóng hổI lên ngang mắt, nở nụ cười hào sảng: “Nào, chúc mừng, chúc mừng các Nhà báo đã lên được tới cái chốn khỉ cũng không dám ho và cò thì… không có mà gáy này”.
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,265
Bài viết
1,172,504
Members
191,731
Latest member
myinstants39
Back
Top