Re: 6713km Xuyên Việt - Chuyến đi đầy ắp cảm xúc và những lời hứa ... !!!
Đường thì siêu rộng
Lại vắng vẻ ko 1 bóng người
Thiên hạ thì dư lày
Lại còn dư lày nữa
Trong khi em xế ngoan ngoãn dư lày
Cùng lắm em cũng chỉ dám dư lày thôi
Thế mà ko hiểu trăng sao kiểu gì, tự nhiên đến 1 khúc cua..... uỳnh 1 cái..... thế là xế ôm nhà em mài người trên đường.
Em lồm cồm bò dậy lê ra ngồi 1 đống, thấy toàn thân êm ẩm, lúc đó mới ý thức được là mình đã.... đo đường!
Ngay lập tức, xe chị Hương - Thùy dừng lại, mỗi người 1 chân 1 tay sơ cứu cho em. Trước đó mọi người ko quên kiểm tra xem chân tay em có bị gãy cái xương nào ko, chị Thùy còn bắt em há miệng ra để.... đếm xem có còn đủ răng ko nữa.
Thế rồi bác tegieng lục lục chạy đi lấy bông băng, thuốc đỏ,.... nói chung là đủ các thứ có thể dùng được để băng bó cho em.
Trấn tĩnh lại được 1 chút, em liền quay ra tìm xế, hỏi mọi người nhặng xị xem xế có sao ko, xe có hỏng hóc gì ko,.... ko ngờ em bị mọi người mắng: nó ko sao, mà kệ thằng Thắng với cái xe của nó, đã bị như này rồi còn hỏi linh tinh.....
Chị Thùy và chị Hương vẫn tiếp tục xử lí mấy chỗ trầy xước trong trạng thái cực kì lo lắng và căng thẳng, nên luôn miệng hỏi em có đau ko. Em thì lại cứ nói đủ thứ chuyện linh tinh, và thế là lại bị ăn mắng: mồm miệng đã sưng vêu thế kia rồi mà nói rõ lắm..... rồi bắt em ko được nói nữa.
Chẳng hiểu bị mọi người mắng hay sao mà tự nhiên nước mắt em cứ chảy ra. Lúc đó em ko đau mà!