Hai bạn Lào đi trước là Đẹp trai và Cán bộ huyện đói quá nên kéo chuối rừng ăn. Khi về đến chỗ xe đậu, hai đồng chí bảo chẳng có quả nào chín nên phải kéo nõn mấy cây non để ăn, thế mà tôi không nhìn thấy để chụp ảnh.
Chỉ thấy cây chuối có buồng họ kéo đổ ra đây thôi. Tôi cũng chẳng dám lại gần chỗ rừng chuối nữa.
Lại nói chuyện thức ăn trong rừng. Đang đói mà nói chuyện thức ăn thì có vẻ không hợp nhưng chú bộ đội thì bắt đầu say sưa kể.
Kể rằng mấy cái suối ở đây, cá nhiều vô kể. Em chưa đến suối cá thần ở Cẩm Lương nên không biết so sánh thế nào, cũng không biết suối cá Cẩm Lương nhiều cá cỡ nào còn mấy suối ở đây bọn em cũng đi hết nên biết. Những chỗ nước đứng, không chảy, chỉ cần thò chân xuống một lúc là sạch chân ngay. Cá nhiều vô kể, chắng cần phương tiện, thiết bị, đồ nghề gì hết bọn em cũng bắt có ngày được hàng chục ký. Có đứa ham quá lấy cái mùng làm lưới, kéo lên chẳng được con cá nào mà còn bị rách mất cái mùng vì cá vô nhiều quá, cái mùng chịu không nổi. Cậu ta kể một thôi một hồi, nào là cá gì gì, ăn chiên xào nấu nướng ra sao. Tôi thì bụng cũng đang đói sôi réo sùng sục lên mà nghe cậu kể món ăn thì cũng cáu, mà chê nó thì nó lại không kể nữa thì mình lại không có thông tin nên mới từ tốn hỏi thế nhiều cá vậy thì mấy đứa ăn gì nổi. Cậu ta khoe, ăn gì anh. Lúc đầu bắt về ăn, sau vui quá thì bắt nhiều không làm gì thì mang đi phơi nhưng chẳng thích thú gì nên sau bọn em kiếm mấy cái hũ to tướng làm mắm. Mình hỏi làm mắm rồi có ăn không? Cậu ta nói ăn gì hết, còn mấy hũ to như chum đang chôn trong khu lúc nãy đó. Em quên không coi nó có bị hư không? Rồi cậu nói trung tá và chú bộ đội kia thế nào vào trong lán cũng thử vì cuối khu dự án còn một cái lán tạm. Hết mùa mưa này, các cậu công binh sẽ làm đường tiếp từ đó đi nên còn chôn trong đó mấy hũ nữa để mùa khô này vào là có đồ chơi luôn. Tôi nghĩ chắc là mấy cậu này nói đúng nên ông chủ tịch huyện mới bảo là không đi làm thì ở nhà đi bắt cá nướng ăn là vậy. Nhưng người Lào không giống ta. Họ bắt đủ ăn thì thôi chứ ai còn phơi khô, làm mắm để dành như thế này đâu. Đúng là người bên ta lo xa quá.
Chỗ này chú bộ đội bảo là điểm cao nhất trong lý trình của con đường này nên mọi người làm một cái lán ở đây. Tôi cố gắng chụp lại cái ảnh. lán mà như thế này thì chẳng che chắn gì được đâu, chỉ trông cho nó có vẻ là lán thôi.
Đi về thấy đi xa hơn lúc đi. Tôi muốn ngồi nghỉ tí nhưng chú bộ đội không cho. Chú bảo anh mà nghỉ tí là hết muốn đi luôn rồi nằm ngủ lại đây nữa là bọn em phải cõng đấy.
Lại nói chuyện cõng với khiêng. Tôi vốn to, cao. Ngày xưa đi học đại học, mỗi khi tập quân sự là tôi phải làm quân y. Bọn bạn tôi nó bảo không cho tôi làm lính vì sợ thầy dạy quân sự bảo tôi "bị thương" thì phải 4 đứa khiêng à? Thành ra tôi toàn phải đi khiêng bọn nó. Giờ thấy tôi vậy nên mấy chú bộ đội cũng ngán khiêng tôi luôn.
Rồi chú bộ đội lại cũng kể chuyện cõng. Chú bảo đơn vị chú lần trước có người sốt (chả biết có rét không), ăn uống không được nên đi không nổi. Do đường ở đây đốc quá nên không thể làm cáng hay khiêng được. Có một anh Lào rất khỏe anh ấy bỏ chú bộ đội ốm kia vào cái gùi rồi cõng trên lưng. Gùi tới nơi, bỏ xuống thì chú bộ đội kia đứng lên không nổi, té lăn ra luôn vì ngồi gấp chân trong cái gùi lâu quá. Nghe nói là từ sau đó, ai có bị ốm cũng tự đi vì vẫn còn khỏe hơn là ngồi gùi của Lào. Chẳng biết có phải không hay sợ phải cõng tôi mà cậu ta dọa tôi vậy. Tôi chỉ nghe mà cười không nổi.
Tôi uống hết nước mà cũng chưa thấy tăm hơi cái ô tô jin 131 đậu chỗ nào cả. Buồn quá hú lên mấy tiếng, cậu bảo vệ cười bảo còn xa lắm, đây trong rừng già, anh hú được mấy trăm mét??? Gặp một con suối nhỏ, cậu ta vục nước uống, tôi cũng làm theo mấy ngụm, không uống nữa chút nữa không có suốt thì chết khát à? Đang nhìn coi có cá không thì cậu ta giục đi tiếp.
Lúc trước có chót khoe với các bác là em cũng đã từng vục nước bao nhiêu con sông nổi tiếng trên thế giới rồi, thế mà bây giờ phải uống nước suối (mà chắc cái suối này nó cũng chẳng có tên đâu mà tính vào nhưng con sông đã đi qua, thế mới đau chứ).