Muốn viết đôi lời nhưng ý tưởng trong đầu bị công việc, tiền bạc... bon chen lấn át hết nên thi ca hò vè như là bị nén chặt dưới đáy của một cái thùng, khi đọc bài của Eddy lại thấy cảm xúc dâng trào, định viết từ hôm trước rồi lẫn nữa mãi vì không viết được và vì sợ văn có mùi thum thủm làm ảnh hưởng đên mạch văn của Eddy. Tuy nhiên hôm nay đọc đến đoạn quà thì thôi đành bon chen một chút nói đôi điều về phượt HG và rượu - hai thứ quà theo tôi là rất đặc biệt cái nào cũng tạo cho tôi cảm hứng như là một tình yêu.
1. Tôi đến với HTPH rất tình cờ, và chuyến đi HG lần này cũng là chuyến đi đầu tiên của tôi (theo kiểu phượt), tôi bỡ ngỡ vì chưa quen ai, tôi lo lắng vì số km phải đi quá nhiều, kèm theo đó là cảm giác thích thú mong chờ kiểu như cô gái lần đầu tiên lên xe hoa về nhà chồng. Tuy nhiên qua chuyến đi cảm nhận của tôi có lẽ cũng như các bạn tôi: chuyến đi thực sự có ý nghĩa, nó đem lại cho tôi sự hiểu biết về phong cảnh của đất nước mình, rằng đất nước mình thật đẹp thật hùng vĩ, thấy đồng bào mình còn bao vất vả, các em nhỏ vùng cao còn thiếu nhiều thứ quá và từ đây tôi lại càng có thêm động lực để sống có ý nghĩa hơn, lao động hăng say hơn, cống hiến nhiệt tình hơn nữa. Trong chuyến đi tình bạn giữa những người đồng hương Hà Tây của tôi thật là đáng quí, các bạn luôn luôn động viên, giúp đỡ nhau vượt qua những thời khắc khó khăn, những khi mà giới hạn chịu đựng của cơ thể giảm gần về 0 để rồi trong những ngày đó trừ những lúc xe bon bon trên đường còn lại là những tiếng cười không dứt, rồi những khó khăn trên đường gặp phải có lẽ cũng là động lực để chúng tôi vượt qua những khó khăn khác trong cuộc sống thường nhật ở nơi đô thị. Khi về nhà phải mất mấy ngày khi ăn tôi cũng nhớ đến bữa ăn với các bạn tôi, khi ngủ vẫn chập chờn trong giấc mơ đổ đèo leo dốc, khi đi xe vẫn cảm giác còn ai đó đang ngồi sau... và thực sự nhớ những nới đã đi qua, thực sự nhớ các bạn, trong thâm tâm tự hứa rằng mình sẽ trở lại!
2. Rượu là một thứ quà vùng cao thực sự tôi rất thích, trong các chuyến đi công tác trước mỗi khi có dịp tôi đều mang rượu về xuôi để làm quà cho bạn tôi và cũng để cho mình dùng từ từ mỗi khi nhớ đến nơi đó!
Cảm giác khi uống rượu ở vùng cao rất đặc biệt, rượu thường được ủ bằng men lá, nấu rượu có thể từ ngô, gạo, mầm thóc, sắn... nhưng với men bằng lá rừng khi nhấp vào sẽ có cảm giác nhàn nhạt, kèm với mùi thơm đặc trưng của nguyên liệu nấu lên nó, và đặc biệt hơn khi uống rượu đó tại vùng cao, thời tiết hơi se lạnh thì thật tuyệt, dăm ba chén rượu người nóng lên, cảm giác say say, người nhè nhẹ bay bổng như mây lững thững ở lưng chừng đồi và khi đó những câu chuyện trong tiệc rượu trở nên hăng hái hơn, người xuôi với người ngược gần gũi nhau hơn, tình cảm gắn bó hơn và lại uống được nhiều hơn nữa, đến khi say rượu vùng cao cũng không ồn ào và gây khó chịu cho người uống, rượu vùng cao cũng biết níu chân người đấy nhé, bạn đã say rồi đố bạn về được đấy, bạn sẽ ngủ lại với chủ nhà hoặc lỡ có quá chén ở chợ như đồng bào ta thì chắc chắn bạn sẽ ngủ ở chỗ gần nơi bán rượu nhất!
Trong chuyến đi vừa rồi, một buổi sáng trong lành, mây còn đang bảng lảng tôi đã dậy sớm tham gia phiên chợ Quản Bạ và nơi tôi tìm đến đầu tiên là khu bán rượu của đồng bào, thật lạ khi vào đến nơi ai cũng mời thử rượu.
Tôi có cảm giác họ đang mời "mày uống thử xem rượu nhà tao nấu có ngon không?", khi họ thấy mình uống khen ngon họ rất vui mặc dù mình không mua và cứ như thế hết nắp can này đến nắp can khác họ đưa cho tôi, rượu mỗi nhà có hương vị khác nhau nhưng đều có đặc điểm chung là rượu rất thơm ngon mùi lá rừng quyện với ngô lên men... mới đi được nửa đã thấy người nhè nhẹ, thôi dừng bước và cũng không quên mua mấy can mang về!
Khi đoàn chúng tôi đi thuyền trên hồ Ba Bể một lần nữa cái duyên của rượu vùng cao lại đến với chúng tôi. Anh Xôi - một chủ thuyền- đã nhiệt tình mời chúng tôi nếm thử bình rượu ngô ngâm với ong rừng.
Ôi cái cảm giác đó chắc tôi sẽ còn nhớ mãi: bình rượu của anh bình thường thôi nhưng nó đã hút hồn tôi bởi màu vàng óng của rượu và những chú ong to bằng ngón tay nằm trong đó, đặc biệt khi mở nắp một mùi thơm tỏa ra xung quanh xen lẫn với hương núi rừng - hương nước hồ Ba Bể, vị của nó khi nhấp môi thật ấn tượng: ban đầu thì nhàn nhạt của men lá, tiếp theo là cay cay nhè nhẹ của rượu ngô, rồi vị hơi beo béo của ong rừng, sâu xa hơn nữa là cái tình của người bản địa với khách phương xa, và chuyện gì đến đã đến chúng tôi không cầm được lòng đã uống gần hết bình của anh, Eddy còn nhanh tay kiếm được một chai nhỏ mang về làm quà cho đồng đội.
Không biết anh có tiếc không nhưng tôi vẫn để ý thấy anh cười rất tươi và đã có một lời ước hẹn khi có dịp chúng tôi sẽ uống một trận thật say với anh qua đêm trên hồ Ba Bể.